Thơ Phùng Phương Quý
NHỚ ĐÔNG
Ta đứng giữa mùa đông
Nôn nao nhớ đông
Sợi gió bấc lùa qua cổ áo
Khăn len choàng cánh tay mềm
Sương muối lạnh buốt đầu ngọn cỏ
Mẹ rét run lối cấy ruộng chiều
Ta nằm giữa mùa đông
Ngẩn ngơ nhớ đêm đông
Đom đóm co ro đốt đèn tìm bạn
Mùa trăng suông soi đủ sáng
Ngọn tre lướt thướt cánh cò khuya
Giăng giăng lối núi
Vòng tay ôm chưa muốn giã từ
Môi truyền môi hơi ấm
Tóc dài che đỡ cô đơn
Ta ở giữa mùa đông
Miền Đông vẫn ngào ngạt nắng
Nỗi nhớ đâu trĩu nặng
Tim lang thang nẻo cũ tìm về.
Tây Ninh- 04/12/2011