Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2011

NHỚ ĐÔNG


Thơ Phùng Phương Quý

NHỚ ĐÔNG

Ta đứng giữa mùa đông
Nôn nao nhớ đông
Sợi gió bấc lùa qua cổ áo
Khăn len choàng cánh tay mềm
Sương muối lạnh buốt đầu ngọn cỏ
Mẹ rét run lối cấy ruộng chiều

Ta nằm giữa mùa đông
Ngẩn ngơ nhớ đêm đông
Đom đóm co ro đốt đèn tìm bạn
Mùa trăng suông soi đủ sáng
Ngọn tre lướt thướt cánh cò khuya
Giăng giăng lối núi
Vòng tay ôm chưa muốn giã từ
Môi truyền môi hơi ấm
Tóc dài che đỡ cô đơn

Ta ở giữa mùa đông
Miền Đông vẫn ngào ngạt nắng
Nỗi nhớ đâu trĩu nặng
Tim lang thang nẻo cũ tìm về.

                          Tây Ninh- 04/12/2011

Thứ Năm, 1 tháng 12, 2011

thơ dự thi về biển đảo đăng trên Vietnamnet.vn

Cập nhật 28/11/2011 06:00:00 AM (GMT+7)
Go.vn
Thơ dự thi: Đây biển Việt Nam

Khúc dâng Mẹ


Mẹ ngàn đời thắt đáy lưng ong
Dù sóng đã bạc đầu từ thơ trẻ
Nhọc nhằn cá tôm, đau lòng dâu bể
Dẫu tảo tần dông bão vẫn vây quanh

Biển ngàn đời vẫn xanh
Xanh tóc Mẹ và bạc đầu như Mẹ
Xương máu chồng con dài bao thế kỷ
Đến khi nào bình minh đỡ xanh xao

Con từng ngụp lặn trong lòng Mẹ
Từ Cô Tô đến Phú Quốc, Côn Lôn
Nỗi hận Hoàng Sa ngày không thể giữ
Trường Sa thương mỗi tấc đất anh hùng

Ôi hình hài vóc dáng Mẹ biển Đông
Từng lặng lẽ những linh hồn rất trẻ
Từng năm tháng chịu bom vằm đạn xé
Mẹ giang tay che bờ cõi yên bình

Biển xanh vẫn ngàn đời biển xanh
Mẹ nhắc con mùa này nhiều bão lớn
Mẹ buồn lo luồng lạch xưa sẽ cạn
Những âm binh phù thủy núp quanh bờ

Con ngày nào cũng thương nhớ biển xa
Con ngày nào cũng ngóng tìm tin Mẹ
Trái tim nhỏ và nỗi niềm vẫn thế
Sóng trong lòng thành bão tố trùng khơi.

Tây Ninh ngày 8-9-2011

Phùng Phương Quý