Thứ Hai, 23 tháng 4, 2012

ĐỒNG HÀNH CÙNG SÓI


ĐỒNG HÀNH CÙNG SÓI

  
  Anh ngửa cổ cười sằng sặc, âm thanh cuối trượt đi, rú rít như chó sói tru.
  -Dóc tổ ! Thằng nớ đại dóc tổ, rứa mà mi cũng tin . Tổ sư đoàn nhà hắn chớ…
  Anh vỗ vỗ vào đâù tôi, trịch thượng .
  -Mi đừng có chạy lui,chạy tới cửa đó nữa ,nó nói dóc đó. Cử nhân như mi bây chừ nhung nhúc như gà con ấp lò.Tới mô cũng chìa ra hàng tá bằng cấp, chứng chỉ tối cả mắt. Tau nì, cũng đỗ thủ khoa Đại học Xây dựng, chừ bằng cử nhân cất trên trang thờ, có dùng tới mô? Vậy mà vẫn sống phong lưu. Lâu nay tau để ý thấy mi dân nhà quê thiệt thà, nhanh nhẹn nên thương hại. Mi muốn có cơm ăn, tiền sài thì đi với tau một thân, một mình sống khỏe. Khi mô chán nói với tau một tiếng, tau gởi vô làm ở công ty mô đó, dễ ợt .

Thứ Hai, 2 tháng 4, 2012

CHỊ KHÔNG HỀ ĐƠN ĐỘC

Lời chúc muộn
                CHỊ KHÔNG ĐƠN ĐỘC GIỮA CUỘC ĐỜI

Những ngày cuối đông, thời tiết càng trở nên khắc nghiệt. Trời mưa phùn, gió bấc cả tháng không ngớt. Con đường đất đỏ lầy lội, trơn trượt bị cày xới bởi vết xe máy, xe trâu càng khó đi hơn. Khi màn đêm buông xuống, cái giá rét như đậm đặc thêm. Nhà nhà đều khép hờ cánh cửa, mọi người cuộn tròn trong chăn ấm xem ti vi hoặc ngồi bên bếp lửa ấm canh nồi cám lợn, không ai muốn ló mặt ra đường. Nhưng người ta đã quen với bóng dáng một phụ nữ nhỏ bé cùng ánh đèn pin quét sáng lặn lội trong gió rét. Đó là chị Trịnh Thị Phương sinh năm 1960, Chi hội trưởng phụ nữ Khu 6 xã Phú Lộc huyện Phù Ninh, tỉnh Phú Thọ.