Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2012

ĐÁM CƯỚI CON GÁI PHÙNG BÍCH KHÁNH LY

Ra quê đợt này, chủ yếu là công việc trong họ và nghỉ Tết. Con gái út ướm hỏi: "Bố có ở nhà lâu không  ạ?". Đoán là con muốn "ra ở riêng", nên gợi ý có đám cưới thì làm đi, khi bố còn ở nhà. Được đà nhà trai tới luôn. Ngày 22 tháng chạp Tân Mão họ sang chơi, xin phép cho hai con tìm hiểu, đi lại. Rồi mùng Ba Tết Nhâm Thìn mời nhà mình qua Minh Đài (Tân Sơn) chơi. Mùng 6 Tết có cái lễ chạm ngõ, 19 tháng giêng lễ dạm hỏi, 20 tháng Giêng xin đón dâu. Làm ù ù một thôi, thế là xong. Dù cập rập, mình cũng mừng vì con gái gặp được người yêu thương và sống hạnh phúc.
một vài hình ảnh ghi lại.
hai nhà gặp gỡ

thống nhất việc hai con tìm hiểu


hai ông bố
bàn tính công việc ở nhà gái

ban hậu cần

nhầ trai tới rồi

ông Đức trưởng đoàn nhà trai và ông Trung trưởng đoàn nhà gái

nam thanh, nữ tú

trao nhẫn
chụp với hai ông trưởng họ
trước khi về nhà chồng

"chồng hát vợ khen hay"

hạnh phúc

đám tiệc nhà gái

chia tay các cô và các em

vui quá

hai bà chị gái

cám ơn cô bạn Quảng Ninh

Chú Ngọc mời rượu chú Lý

từ trái qua- bà Phan, bà Hoành; bà Sảnh, bà Quế

anh em cọc chèo

Ông vãi Soảng và chú Toản

Bà cháu cô Trường

Bé Vy mải lục ăn

trưởng họ tuyên bố xong việc

các bà lại ngồi têm trầu

xong việc rồi, ngủ một giấc

TRUYỆN NGƯỜI NỔI TIẾNG

TRUYỆN IN BÁO VĂN NGHỆ TRẺ NGÀY 25/3/2012

     TÔI MUỐN LÀM NGƯỜI NỔI TIẾNG
                                           Truyện ngắn: Phùng Phương Quý

Bà nội hay cằn nhằn mắng tôi là đứa mơ tưởng hão. Ở xứ nhà quê này, phấn đấu làm một cô giáo cấp một đã là cao sang, vậy mà cứ muốn đứng lên vai mình. Tôi dạy văn, nên tâm hồn hơi khác người bình thường. Thực lòng thì tôi muốn mình có tiếng tăm một chút. Nhiều lúc tôi muốn nổi loạn. Tự nổi loạn không vì cớ gì, ngoài việc để thiên hạ nhắc đến mình nhiều hơn.

truyện ngắn GÓC TRỜI ĐỎ NHỮNG DẤU SON

truyện in trên báo Văn nghệ thành phố HCM tháng 3/2012
GÓC TRỜI ĐỎ NHỮNG DẤU SON
Truyện ngắn: Phùng Phương Quý

Chị lõm bõm giữa mộng mị đen kịt. Trong mơ, bỗng loé lên màu đỏ như lửa của những chùm hoa gạo. Bên trái la núi Nghĩa Lĩnh sừng sững, thấp thoáng mái đền rêu phong cùng màu lá xanh thẳm, màu mây mờ bạc. Góc trời bên phải là hai cây gạo xù xì u bướu, khẳng khiu những cánh tay. Phía ấy rực màu hoa gạo, trông cứ như nắm than đỏ ném tung lên trời. Đã có lần chị ví von như thế, nhưng anh lại nói nó giống như những vệt son môi các cô gái hôn lên trời xanh. Chị cãi làm gì có nhiều nụ hôn như thế? Anh ngờ nghệch cười. “Chẳng thế ư! Lúc mới yêu người ta hôn nhau ghê lắm, hôn đến tối tăm mặt mũi ấy chứ”. Chị hỏi anh ngay bây giờ có ước mong gì? “Muốn hôn em một cái! Đôi môi em giống như bông hoa gạo kia kìa”. “Chỉ muốn hôn thôi sao?”. Anh gật đầu. Ừ chỉ muốn hôn thôi! Cặp môi ấy mềm và ấm, không hôi khét mùi thuốc lá, không chua mùi rượu bia. Anh gượng nhẹ, như dò tìm cảm giác từ chị. Thân thể chị nóng dần lên. Chị muốn nuốt chửng đầu lưỡi anh, nhưng bị đẩy ra phũ phàng. “Ta về thôi em! Trời chiều lạnh lắm”.