Tác giả - Tác phẩm
05-09-2014 06:55:00

Hoa rừng đỏ thắm

PNCN - Cô gái bước vào phòng, lễ phép chào mọi người. Mười hai con mắt đều mở to. Cô gái quá đẹp. Cao, da trắng, tóc dài, mặt trái xoan, má và môi hồng thắm màu hoa đào núi. Bộ quần áo màu vàng chanh mô-đen với khoảng ngực rất gợi.
Thúy Hà, hoa khôi của phòng ngồi như hóa đá. Hãn “đại lãn” giương cặp kính lồi đít chai nhìn, chiếc compa ngoáy tít trong tay. Té ra cô này không phải người thành phố, mà là dân tộc Cao Lan thuộc huyện Hà Cẩn tít mù xa. Tôi chỉ biết thốt lên: “Đúng là bông hoa rừng!”. Hoa rừng đã tốt nghiệp Đại học Nông nghiệp, thấy thông tin cơ quan tôi tuyển người nên đến xin việc. Đám đàn ông sắp phát rồ. “Cô em tìm đúng cửa rồi. Ở đây ối việc, nhất là kỹ sư chính quy. Bọn anh toàn “cử nhân gốc mít” thôi. Có mỗi ông tướng Hãn tốt nghiệp Nông nghiệp 2 nên tự cao lắm”. Hồ sơ của em đây à! Cả bằng C tiếng Anh, bằng trung cấp vi tính nữa này. Tuyệt cú mèo! Thôi vào đây làm việc với bọn anh cho vui. Lương tập sự ít thôi, nhưng đến hẹn lại lên, còn lo về lâu dài mà. Thế em đi làm bằng phương tiện gì? Có cần “xe ôm” thì gọi anh nhá”.

Cả bọn đàn ông nhao nhao bàn xem hoa rừng nên chọn thuê nhà chỗ nào cho tiện. Cô Hà hoa khôi bĩu môi: “Lũ háo sắc! Bụt chùa nhà không thiêng”. Hoa rừng cầm tập hồ sơ trên tay, mặt đỏ bừng vì xúc động. Không ngờ xin việc lại dễ dàng thế. Cô nhìn một lượt sáu khuôn mặt, đánh giá, rồi hai tay đưa tập hồ sơ cho Hãn “đại lãn”.
- Em gửi anh ạ! Cám ơn các anh chị đã ủng hộ.
Hãn đỡ tập giấy, nặng còn hơn bao xi măng.
- Nhưng… em ơi! Quyết định tuyển dụng đâu?
Bọn đàn ông lại ồ lên.
- Quên mất! Bọn anh nói thế chứ hồ sơ phải mang lên nộp cho phòng tổ chức. Cũng nên gặp qua trưởng phòng xem ý tứ thế nào.
Lại nhao nhao chỉ lối cho người đẹp. “Cứ đi dọc hành lang này, nhìn bên phải có cánh cửa màu cánh gián là phòng của sếp em ạ” tôi còn
dặn với.
Gần hết buổi sáng mới thấy hoa rừng ra khỏi phòng sếp. Đi qua phòng chúng tôi, cô lễ phép nghiêng đầu chào, tặng lại đám đàn ông một nụ cười mê hồn.
Tôi vào phòng, bốn tên đàn ông đang ngồi lặng im, căng thẳng như chờ vợ sinh con đầu lòng. Hãn “đại lãn” tự dưng đi rót nước mời mọi người, cái miệng tủm tỉm vẻ bí mật:
- Cô Hiên sẽ về phòng kỹ thuật chúng mình thôi!
- Biết thế quái nào được! Cô nàng xinh đẹp, lại có trình độ. Không khéo sếp tuyển làm thư ký riêng ấy chứ.
- Trưởng phòng làm gì có suất thư ký riêng ông ơi.
Tôi chẳng bàn luận gì. Cô Hiên được tuyển vào cơ quan là vui rồi. Bông hoa rừng sẽ làm sáng cả trung tâm. Vừa lúc cô Hà mang phích nước từ dưới bếp lên, giọng đầy hả hê:
- Hỏng rồi, các bố háo sắc ạ!
*
alt
Tôi bất ngờ gặp lại hoa rừng ở cái chợ cóc trong hẻm phố. Bộ vàng chanh đã thay, nhưng dáng người cao thon thả thì không khác.
- Anh ơi! Anh Hùng…!
Tôi ngạc nhiên, sau thì khoái chí vì cô biết tên mình. Dựng xe ngay lòng đường, tôi bước xuống đón Hiên. Trên tay cô xách một túi nhỏ, mấy con tôm còn nhảy tanh tách, vài mớ rau muống non.
- Em ở đây à?
- Nhà em ở gần đây. Mời anh Hùng vào uống nước.
- Sao hôm trước nói nhà mãi trong Hà Cẩn cơ mà?
- Vâng. Nhưng lâu nay em ở trọ, chờ xin việc.
Tôi tò mò hỏi tại sao hôm thứ Tư ấy cô đi thẳng, không quay trở lại cơ quan tôi nữa. Cô xịu mặt:
- Em chẳng thèm. Sếp của các anh như cọp ấy.
Gian nhà hoa rừng thuê rộng thênh, mà chỉ có mỗi chiếc giường cá nhân ọp ẹp và bộ bàn ghế nhựa cũ. Cái bếp dầu để cạnh cửa, bên xô nước. Một túi du lịch để trên đầu giường, chứng tỏ chủ nhân của nó sẵn sàng ra đi bất cứ lúc nào.
Cô đưa tôi cốc nước lọc, cười bẽn lẽn:
- Anh uống tạm. Ở đây em chỉ tạm bợ thôi, nên thiếu nhiều thứ. Em còn đang sống nhờ người khác đấy anh ạ.
Tôi nghĩ ngay đến lời xì xầm của mấy mụ đàn bà. Đúng rồi. Một bông hoa đẹp thế kia, sống nhờ người khác cũng dễ thôi. Hoa rừng lại bẽn lẽn:
- Mấy anh nhiệt tình với em quá, nhưng tiếc rằng chẳng giúp được gì. Sau này có chỗ nào việc làm khá tiền, anh Hùng chỉ cho em với nhé.
Tôi thót cả tim, mặt nóng lên vì hy vọng:
- Ờ…! Chỉ sợ em không nhớ tới anh thôi.
Tôi lảng sang chuyện khác, hỏi về gia đình cô gái. Ai ngờ cô kể một lèo:
- Anh tới huyện Hà Cẩn chưa? Cái huyện lỵ bé tí mà có trụ sở xây to như ông hộ pháp ngồi giữa đám lều tranh ấy.
Nhưng hoa rừng nói còn vui hơn trong bản nhà cô nhiều. Bố cô là cán bộ phòng văn hóa huyện, phụ trách đội chiếu bóng lưu động. Mế cô theo bố ra huyện sau khi hai người làm đám cưới.
- Mế em đẹp lắm! Cả bản chẳng ai đẹp bằng.
Điều này chẳng cần quảng cáo, cứ nhìn cô là biết. Hoa rừng đang học lớp 10 thì bố mế bỏ nhau. Chính xác là bố bỏ mế để theo một cô khác trẻ hơn. Mế đem cô về bản cũ, để lại ngôi nhà ở phố huyện cho bố và người vợ mới.
Bây giờ chỉ còn hai mẹ con. Bố cô qua đời vì bệnh ung thư gan do uống nhiều rượu quá. Thương mế cực khổ nuôi con gái học xong đại học, hoa rừng có ý định xin việc ngoài thành phố, ổn định rồi đón mế ra ở chung cho đỡ khổ. Vậy mà chẳng dễ tí nào.
Tôi vội cáo từ, sợ không cầm lòng trước mê cung hoàn cảnh gia đình cô. Vừa ra đến cổng, tôi chạm trán anh Lê bên ủy ban tỉnh. Anh nhiều tuổi hơn và có vợ con rồi, nhưng chúng tôi coi nhau như bạn vì cùng ham thích bóng bàn. Thấy tôi, anh Lê bảo:
- Này! Lâu chưa gặp séc nào đấy chú mày ạ.
Tôi chưa kịp trả lời, hoa rừng đằng sau đã reo lên:
- Anh Lê đi Nha Trang về rồi à. Quà em đâu?
Anh Lê xách tai cô, cười:
- Cô thì cho ăn roi chứ quà cáp gì!
Anh bị cô gái kéo tuột vào trong nhà. Tôi hốt hoảng dắt xe ra vội. Trời ơi! Cả ông Lê cũng bị chài rồi. Xem ra lời mấy mụ đàn bà có cơ sở.
Khá lâu sau, tôi hình như đã quên hẳn cô gái. Gần Tết, Hãn “đại lãn” rủ tôi:
- Đi miền núi với tao một chuyến. Sáng đi chiều về thôi. Có món đặc sản cho mày, về tặng nhà người yêu hết ý.
Tôi chưa có người yêu, nhưng vẫn háo hức đi cùng hắn. Chúng tôi xuất phát buổi sáng thứ Bảy. Thành phố bụi bặm lùi dần về phía sau, con đường đất đỏ dẫn chúng tôi đến một phố núi nho nhỏ. Hãn “đại lãn” bảo đây là huyện lỵ Hà Cẩn.
- Này Hãn! Đây là quê cô gái đến xin việc ở trung tâm…
- Mày nói em Hiên chứ gì! Con bé bản lĩnh ra phết!
Bản lĩnh kiểu… lầu xanh. Tôi ngập ngừng định nói rồi lại thôi. Không muốn kể cho bạn nghe những điều chẳng hay ho gì về hoa rừng.
- Bây giờ mình đi đâu?
- Vào trung tâm nuôi trồng nấm thăm một người rồi mua mấy cân về ăn Tết. Tao ăn thử rồi, ngon lắm.
Người quen của Hãn “đại lãn” là một cô gái dong dỏng cao, da trắng hồng, nụ cười thắm như hoa đào. Tôi chết sững. Lại là Hiên, cô gái chúng tôi vừa nhắc đến. Chưa kịp kéo áo bảo Hãn tháo lui, Hiên đã đon đả:
- Hai anh vào chơi. Đi đường xa có vất vả không?
Hãn cười khì:
- Giới thiệu với thằng bạn. Đây là kỹ sư Đinh Thúy Hiên, phụ trách trại nấm của trung tâm khuyến
nông huyện.
Hai người đàn ông khác đi từ trại nấm ra, vừa đi vừa chuyện trò rôm rả. Tôi lại càng sửng sốt khi nhận ra anh Lê ủy ban tỉnh. Chết thật! Vẫn một mớ quan hệ lằng nhằng theo nhau vào đến đây.
- Chào đối thủ. Vừa vào chơi à. Sao lâu nay không bóng banh gì thế?
Tôi bắt tay anh, mắt như dò hỏi. Đọc được thắc mắc ấy, anh Lê vỗ vai tôi:
- Mình cũng vừa mới về đến huyện. Đây là anh Trọng, giám đốc Trung tâm khuyến nông. Người đang trực tiếp quản lý trại nấm thí điểm của cô Hiên.
Anh Trọng cho biết, cả năm nay việc trồng nấm đã suôn sẻ, khẳng định kết quả của nghề mới này. Hiên đã vỡ mộng xin việc ở thành phố rồi, đang say mê với những cây nấm. Anh Lê căn dặn:
- Chịu khó mà làm ăn cô Hiên nhá. Rồi lo mà trả nợ cho cậu Hãn.
Tôi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Hãn quay lại trách tôi:
- Cái thằng vô tâm. Cứ khoe cái gì cũng biết. Anh Lê là anh trai họ của Hiên đấy. Nếu anh ấy xin việc cho Hiên thì xong lâu rồi, nhưng cô nàng cứ muốn tự lập.
Tôi ấm ức nhìn cặp mắt lồi của Hãn. Nó chẳng “đại lãn” tí nào, còn nhanh hơn tôi một bước. Chỉ có nụ cười của hoa rừng là vẫn thế. Mộc mạc và rực rỡ.
Phùng Phương Quý