Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2013

NGÀY CHỦ NHẬT BUỒN

      NGÀY CHỦ NHẬT CỦA NHỮNG NỖI BUỒN.

Hôm nay đã là ngày mùng 2 tháng 9 âm lịch. Ngày tháng nháo nhác chạy về phía trước, để lại lao xao những nỗi buồn. Mỗi người một nỗi buồn, lớn và nhỏ, xen lẫn trong chút niềm vui gượng ép hoặc vờ vĩnh.
NIỀM VUI VÀ NỖI BUỒN


Ngày Chủ nhật buồn chảy ra như thế, mình nhắn gọi những nỗi buồn bè bạn. Ngồi lại thử xem, chia sẻ thử xem, biết đâu tìm được trận cười. Nhắn cho nhà thơ Vũ Xuân Chinh, anh nhận lời lên xe phóng đi ngay. Từ Hiệp Tân xuống Trường Đông, hai ba lận lộn đường, quanh lên quanh xuống cầu ông Hổ. Mình biết, trong tâm tư nhà thơ đã chin rũ nỗi buồn, có cớ đi tụ tập ở đâu đó, biết đâu tìm được nụ cười vui. Nhắn cho nhà thơ Khaly Chàm, gã lãng tử tỏ vẻ tiếc, vì đã trót hẹn với bạn văn trên Tân Châu. Nỗi buồn của KLC là sức khỏe ngày một xuống, làm sao đủ thời gian để cất bước giang hồ? Dám chạy xe lên Tân Châu nhậu “không say không về”, gã này còn đầy túi niềm vui, nỗi buồn chỉ là đám mây nhỏ bay ngang ngàu chủ nhật cuộc đời. Có một người hết sức chỉn chu, cuộc đời đang độ viên mãn, nỗi buồn của anh chắc không nhiều, những vẩy bụi buồn mưa bóng mây rắc ào qua, đôi chuyện nhỏ xíu vừa đủ gây lợn cợn đôi mắt đa tình. Đó là nhiếp ảnh gia Nguyễn Trung Thanh. Anh không ham đàn đúm, nhậu nhẹt, nhưng nghe nói có Vũ Xuân Chinh “đi bụi”, thì cũng tức tốc chạy xe từ trên Long Hoa xuống, kiểu “ăn bát cháo lội ba quãng đồng”, vui là chính. Ừ thì vui, anh đi chia sẻ nỗi buồn với bạn bè, đêm về biết đâu có một bài thơ thật dễ thương hay một sê-ri ảnh chụp dọc đường.
Một anh bạn hàng xóm, đặc sệt nông dân, nhưng yêu mến văn nghệ sĩ, là anh Phi Hùng ở Năm Trại, Chủ tịch Hội nạn nhân chất độc da cam xã, nghe cái chức danh đã thấy ngổn ngang đau buồn. Anh bảo nghe nhà mình mần mấy con gà tre tụ tập nỗi buồn, anh tới liền. Con người của tổ chức xã hội, không ai dám khẳng định đường công danh toàn trải hoa hồng, huống hồ, anh Phi Hùng có hơn trăm “nhân viên” toàn dị hình, dị tật, đầu óc không bình thường. Tuy vậy, anh đã đem tới cho chúng tôi một trận cười, khi ca bài Bến xe Tây Ninh của soạn giả Đỗ Thanh Hiền, trong đó có câu: 
Lên xe nhường chỗ bạn ngồi
Xuống xe cãi lộn một hồi mới đi…
Gọi điện cho “bố già” Thanh Hiền, hỏi sửa câu đó vậy được không? Ông cười ha hả. “ Vậy là sướng mầy ơi! Tác phẩm của tao sống trong lòng bà con nông dân vậy là vui rồi”.
Bản thân mình thì quá nhiều nỗi buồn, trải dài từ Bắc vào Nam. Cuộc đời chẳng còn mấy gang tay, mà bao dự định vẫn chưa hoàn thành. Tuy vậy cũng có chút niềm vui nho nhỏ, khi tập truyện ngắn Lao xao chuyện đời được Hội đồng thẩm định VHNT tỉnh xếp loại B, được tài trợ hơn 11 triệu đồng, sau khi phải biên tập lại vầ cắt bỏ mất…11 tác phẩm “kém chất lượng”.
Ngày chủ nhật qua nhanh, trời vừa tưng bừng nắng đã xập xùi mưa gió. Nỗi buồn ơi! Chia mỗi người một gánh, bạn mang về, ta cũng mang về.
VÀO CHÙA CÚNG PHẬT

Vũ Xuân Chinh trước khi ra về, gửi cho mình bài thơ tặng bạn Khaly Chàm. Thơ Vũ Xuân Chinh bao giờ cũng ám ảnh những suy tư, mạch ngầm chảy thao thiết dưới vỉa tầng con chữ. Xin gửi bài thơ đó tại đây, có tựa đề là:
VÔ VỌNG
(cho Khaly Chàm)

Trong yên lặng của bóng tối
Bầy ve sầu õng ẹo lột xác
Thỏa thuê hát vang bài tình ca lãng mạn không lời
Anh uống thêm fin cà phê đen nữa
Vẫn cứ ngủ gật bên bờ trí nhớ
Lãng quên số  phận kẻ dám ước mơ
Đến một ngày lốc xoáy
Hú gọi đàn chim cánh cụt
Theo gió bay lên.

Giống như em
Dại dột mong có ngày trở thành thánh nữ
Khi chưa thuộc nổi mấy trang sách khải huyền
Đáng buồn trước sự thật vô vọng
Khi cuộc đời là một chuỗi những thỏa hiệp vớ vẩn
Trong giấc mơ không rõ ràng
anh tìm thấy niềm tin thất lạc
và em- hồn nhiên hơn trẻ thơ
ngồi xây nhà trên vách đá
kệ biển lồng lộng sau lưng
Chiếc lá còn lại sẽ rơi vào thiên thu
Còn nuối tiếc nào hơn
Dành cho sợ đổ vỡ ngọt ngào

Anh muốn đưa em về sống trong căn nhà dưới đất
Căn nhà tô màu cát bụi
Người ta không thích đến
Nhưng cuối cùng cũng phải về
Bắt tay dạ tiệc bên nhau
Vì không có cách giải thoát nào
Đẹp bằng sự ra đi
Nhảy múa đón mừng nhật thực

Anh đuổi theo con tàu đưa khách mới về phía tương lai
Tìm không có chỗ của mình
Thấp thoáng trong ô cửa kính nham nhở
Vài khuôn mặt giả vờ hạnh phúc
Biết bao giờ lại có một chuyến khứ hồi
Chở xà bần của bức tường phi lí trở lại
Anh mệt mỏi quay về
Làm bạn với hư vô.
                                      VXC (năm 2012)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét