Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2013

NGƯỜI BỎ PHỐ LÊN RỪNG


                     NHÀ THƠ BỎ PHỐ LÊN RỪNG
Một chiều giá rét, mưa phùn cuối năm 2012, tôi lặn lội chạy xe máy gần 80 cây số vào Tân Sơn tìm cơ ngơi mới của nhà thơ Ngô Kim Đỉnh. Ông nhà thơ đầy cá tính này, hình như không cam chịu số phận, nên quyết chọn cho mình một bến đỗ chăng? Quãng đường tìm bạn thơ lần này khá xa. Từ chân núi Nghĩa Lĩnh, qua cầu Phong Châu, heo hút đường rừng hơn bốn chục cây số mới vào đến phố Vàng cuả huyện Thanh Sơn, khoảng ba chục cây số nữa mới vào đến Khu kinh tế mới Minh Đài, huyện Tân Sơn. Từ đây, còn phải quanh co đèo dốc, cheo leo nguy hiểm chừng 17 cây số, đến đúng ngã ba Kim Thượng đi Vườn quốc gia Xuân Sơn, tìm quán ăn Đống Cả là đích thị cái “ổ con chuồn chuồn” họ Ngô.  Một căn nhà cấp bốn thuê lại, quán ăn bình dân nhưng bài trí gọn gàng, có chút nghệ thuật, đúng theo con mắt của một văn nghệ sĩ. Ông chủ quán ngồi cô đơn, vẫn râu tóc phong sương, vẫn mình hạc sương mai, vẫn nụ cười ngạo mạn, nhưng ánh mắt thì ấm áp, thân tình.
Thú thực, thấy ánh mắt thoáng xúc động của Ngô thi sĩ, tôi rớm nước mắt. Có một người bạn chẳng thân thiết lắm lặn lội vào rừng sâu, núi hiểm thăm mình, chẳng đáng để suy nghĩ ư? Cách đây hơn mười năm, khi cơ ngơi của Ngô Kim Đỉnh còn ngụ tại khu phố Thọ Sơn, thành phố Việt Trì, ngôi nhà hai tầng tuy nhỏ mà khang trang, trong nhà bày la liệt đồ cổ và đồ giả cổ, xe hơi lịch sự nằm trước nhà. Hồi đó, nhà anh khách sang từ thủ đô lên, từ các tỉnh Tây Bắc xuống, những kẻ có chút vai vế ở địa phương. Khách xa đến nhà họ Ngô, được tiếp đãi trọng thị, muốn đi đâu sẵn xe hơi chủ nhà đưa đón nhiệt tình. Sau này, công việc làm ăn có gặp trắc trở, anh bán nhà ở phố về quê nội Phù Ninh. Ai đi ngược, về xuôi tuyến Tuyên Quang- Hà Nội, qua nhà giấy Bãi Bằng chừng 2 cây số, sẽ thấy bên ven quốc lộ 2 cái “bảo tàng họ Ngô” to đoành. Anh em văn nghệ sĩ gọi vui nhà mới của Ngô Kim Đỉnh là “nhà bảo tàng họ Ngô” vì ngôi nhà sàn bê tông do thân chủ tự thiết kế, giống hệt cái nhà bảo tàng. Tại đây, cũng lại tấp nập bạn văn chương, toàn những người nổi tiếng kéo đến chơi. Kẻ ngang qua một bữa tiệc, người ăn ngủ dầm dè ba, bốn ngày. Khen cho cô Hải vợ Ngô Kim Đỉnh tốt tính, khéo chiều bạn chồng, là mấy anh văn nghệ sĩ “ăn như rồng cuốn, nói như rồng leo”.
Thơ Ngô Kim Đỉnh xuất hiện khá sớm ở Phú Thọ, rồi định hình nhanh trên văn đàn cả nước. Sâu sắc, đa chiều nhưng lãng mạn, mang tính cách riêng. Có một thời làm nghề chạy xe tắc-xi, nhà thơ nhận những hợp đồng đưa đón khách thăm thú chỗ này, chỗ kia. Cũng là “một công đôi việc”, anh có dịp tìm cảm hứng cho những đứa con tinh thần. Những năm ấy, đám văn nghệ sĩ nghèo ngước nhìn Ngô thi sĩ như thần tượng, cả về tài thơ và điều kiện cuộc sống. Rồi cuộc mưu sinh, đôi lúc gập ghềnh. Con sông đã đến chỗ “có khúc”, thì đời người cũng gặp lúc “nổi nênh”. Thế là Ngô Kim Đỉnh quyết định bán xe hơi, vào tít trong “rừng xanh, núi đỏ” tìm kế khác. Cuộc “thượng sơn” của họ Ngô làm chúng tôi nao nao nhớ lại hoàn cảnh của nhà văn Sao Mai năm 1960, khi ông kéo bầu đàn thê tử gồm hai bà vợ và 11 đứa con rời Hà Nội lên rừng núi Thanh Sơn lập nghiệp. Tuy nhiên lão nhà văn Sao Mai lúc ấy mới dừng chân ở xã Văn Luông. Còn Ngô Kim Đỉnh kéo sâu vào hơn 20 cây số nữa, cuối xã Xuân Đài. Điều kiện, hoàn cảnh hai thời điểm cũng khác xa nhau. Sao Mai vào rừng với hai bàn tay trắng và bầy con lít nhít trứng gà, trứng vịt. Còn Ngô Kim Đỉnh vào rừng với số lưng vốn kha khá, thuê nhà ở, mua sắm dụng cụ, mở quán ăn. Cậu quý tử của vợ chồng Đỉnh đã xong Đại học, vừa xin vào công tác tại Vườn Quốc gia Xuân Sơn, nên việc anh bám rừng cũng con trai là điều dễ hiểu.
NHÀ THƠ ĐÃ THÀNH ÔNG CHỦ QUÁN

Từng biết một Ngô Kim Đỉnh khởi nghiệp bằng nghề sửa chữa xe đạp, rồi buôn bán nội thất, đồ giả cổ. Khá lên thì mua xe hơi chạy tắc-xi. Chưa nghe anh có nghề đầu bếp bao giờ?! Tìm thăm bạn thơ, kiêm chủ quán ăn, buổi chiều ế khách chẳng có ma nào lai vãng, nên tôi có dịp ngồi hàn huyên và thưởng thức “thực đơn” của quán Đống Cả. Đâu ba bốn món gì đò, lòng lợn xào măng chua, cá sông, canh bầu..., thêm món rượu thuốc màu đỏ sậm. Quán có hai thầy trò, nhà thơ và thằng tiểu đồng đem từ quê vào. Cứ nhìn vào nhu cầu thực khách, thì cạnh đó là trường THCS Xuân Đài, cách đó không xa là chợ xã, xung quanh quán ăn cũng rải rác, chắc thu nhập của Đống Cả không nhiều. Thôi thì nhìn về tương lai, vả lại quán mở mới được hai, ba tháng, chưa có khách quen.
Hình như nhà thơ có ý định không muốn sáng tác nữa. Anh vừa in một tuyển tập thơ Ngô Kim Đỉnh dày cộp và tuyên bố tạm “nghỉ chơi” với thơ. Cũng chẳng biết thế nào mà nói trước. Tính khí nhà thơ ai còn lạ gì, hứng lên là làm thôi. Tất nhiên chuyện cơm áo bây giờ là quan trọng hơn cả, khi mà mọi cơ hội đều khó khăn với tuổi “ngũ tri thiên mệnh”. Cũng có thể rừng núi sẽ cưu mang số phận con người, như trường hợp nhà văn Sao Mai, ông ra đi để lại 12 trang trại của mình và 11 người con, hoành tráng giữa núi rừng Tân Sơn. Tôi hi vọng nhà thơ Ngô Kim Đỉnh sẽ làm được như vậy. Nhưng sau bữa rượu hội ngộ hôm ấy, tôi ra về với tâm trạng bất an. Thứ nhất là trời chiều đổ mưa, đèo dốc quanh co sương mù phủ đầy. Nhìn về đằng trước, hướng ra Phố Vàng núi non trùng trùng xa cách. Nhìn về phía sau, cũng núi cao vời vợi từ bạt ngàn rừng nguyên sinh của rừng Quốc gia Xuân Sơn.  Bạn thơ lọt thỏm ở giữa, bơ vơ, mộng mị. Lối đi về biết nẻo nào hơn? Nhưng tôi tin bản lĩnh Ngô Kim Đỉnh, như câu thơ anh tự khắc họa:
"Một ngày nhận tuổi
Tấc lưỡi bạn bè, caí tóc cái răng
Cái mồm thì ngang, cái tai thì dọc
Như quân Bất trị ngoài đường huênh hoang..."
"NHƯ QUÂN BẤT TRỊ NGOÀI ĐƯỜNG HUÊNH HOANG"


Tân Sơn 12/2012- Núi Bà 01/2013
                                                                  PHÙNG PHƯƠNG QUÝ
   NGÀY THÊM TUỔI
(bài thơ có tính dự báo số phận của Ngô thi sĩ)


                  Một ngày nhận tuổi
tấc lưỡi bạn bè cái tóc cái răng
cái mồm thì ngang cái tai thì dọc
như quân bất trị ngoài đường huênh hoang

một ngày nhận tuổi
tiếng đập trái tim còn vọng ồn ào
bạn đang ở đâu mang mang mặt đất
bàn tay lấm láp đôi mắt trong ngần
Sông nước xuôi xuôi tình người vời vợi
Bạc tiền có biết qua bến phù vân
Rượu uống cơm ăn muôn đời thiếu đủ
Quên quên nhớ nhớ miệng lưỡi khinh thường

Một ngày nhận ra tuổi còn biết tuổi
Bàn chân cứ bước đầu cứ mơ màng
Ngày lại ngày qua đượm hồn gió bụi
Hồn sông hồn núi gọi người mang mang
Một ngày nhận ra cây đa miếu cũ
Mưa nắng xoay vần mấy độ thiên di
Còn cả tình người tục truyền trong gió
Còn thật mặt người loé dạng hài nhi.
                                            Ngô Kim Đỉnh



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét