*Tiếng cú mèo
                                                 Bố tôi bảo anh chồng tôi. "Đi rừng cũng phải chọn cây mà chặt. Cây nào đến tuổi thì khai thác, cây nào còn bé phảỉ để lại dưỡng cho nó ấm rừng. Bố thấy anh chặt bừa bãi lắm, nhìn cây anh mang về mà xót ruột". Anh chồng tôi cằn nhằn. "Ông dở hơi vừa thôi. Rừng chung, không chặt thì người khác cũng chặt mất".
 

      Thời ấy rừng còn do nhà nước quản lí, chưa khoán khoanh nuôi, bảo vệ về từng hộ dân như bây giờ, vì thế mạnh ai nấy chặt phá, chẳng ai bảo được ai. Đến như bố tôi nói con trai còn không nghe cơ mà. Nhà tôi dựng toàn bằng gỗ tốt, tường cũng lịa bằng ván vàng tâm. Nhà bếp thì đơn giản hơn nhưng cũng xẻ từ những cây gỗ già bố tôi hạ trong rừng. Sau này anh tôi đụng gì cũng chặt, chuồng lợn chỉ cần chục cây bương là xong, nhưng anh tôi dùng tới gỗ, toàn những cây bằng cổ tay, cổ chân, chẳng là dễ chặt mà. Dùng một năm thì mối mọt cũng xơi hết, lại tiếp tục vào rừng chặt nữa. Hàng rào quanh vườn nhà, bố bảo chặt nứa về ken dày vào cũng được, anh tôi lại thích rào bằng gỗ rừng, chẳng là khu rừng tái sinh gần nhà, dễ kiếm.