Thứ Tư, 26 tháng 9, 2012

GIAMAHAM

  “GIAMAHA”

Cuối tuần rảnh việc, ông Mập mần con vịt nấu cháo mời ông Ốm tới lai rai ba xị cho vui. Cánh già nên nhiều chuyện để nói, từ chuyện Trung Đông lộn xộn xà bần, tới chuyện xăng dầu nhúc nhắc giảm giá mà giá xe đò vẫn trên trời. Ông Mập rỉ tai bạn:
- Nè! Cái vụ “gia-ma-ha” mới đây có nghe hông?
- Xời! Tui rành mà. Mấy sa-lon xe máy giờ đang khóc đứng, khóc ngồi. Đừng có nói xe hiệu “gia-ma-ha”, mấy thằng “siu -rớt”, “át- ti- la” cũng ế rệ, cả tháng mới có mấy người tới mua đó ông.
Ông Mập xé cái đùi vịt rẹt rẹt, chứng tỏ đội tiền vệ của mình còn khá chắc, rồi mới thì thầm.
- Ông hai lúa thấy mẹ. Là tui nói vụ mấy thằng cha “già mà ham” kìa. Là “già chơi trống bỏi” đó. Hai vụ cùng một nơi mới đã chớ. Chứng tỏ mấy ông già mình chịu chơi.
Ông Ốm sốt ruột giục.
- Có gì nói đại đi. Cà nhắp cà nhắp hoài.
Ông Mập mới kể rằng ở ấp nọ, cách nhau ba ngày, hai vụ nổi tiếng của hai ông “già mà ham”, làm xóm ấp tưng bừng như có hội chợ về hát bài chòi. Vụ thứ nhứt, ông Ba Viên (đạn) nhờ có vườn nhãn trúng mùa, nhiều tiền quá trốn vợ đi o mèo. Ổng lựa một ẻm làm gái mới 20 tuổi, đưa vô nhà nghỉ. Chắc lâu ngày “trâu già cỏ non”, đã quá nên sập trời không ngán. Vừa “bo” cho ẻm xong, bước ra tới cửa phòng ông lên máu xỉu tại trận. Bà vợ giận quá hóa…khờ, bỏ nằm đó luôn. Hên có thằng con rể nhào vô đưa đi cấp cứu nên thoát án tử. Bà con nghe chuyện, cười té ghế. “Lão già mắc dịch. Tại sao hổng lựa mấy ẻm U 40; U 50 có hơn không! Lựa chi mấy con ngựa non, nó quần cho tơi tả, đáng đời”.
Ông Ốm nuốt nước miếng, nhóng mắt hỏi.
- Còn vụ thứ hai? Nói lẹ lẹ hông tui cũng lên máu nè!
- Vụ thứ hai thê thảm lắm, không kể nữa.
- Đừng có chơi trò “mèo vờn chuột” nghen. Tui bỏ về cho dả nhậu mình ên à.
Đành lòng, ông Mập phải kể tiếp, nước mắt lưng tròng. Vụ này đúng là thê thảm, bởi ông Bảy Phát (đại bác) trốn vợ đi thành phố “ăn phở”. Sợ mình đã già, “súng đạn” sét sẹt hết, ổng chơi luôn một lúc ba viên “vi- gờ-rát” cho chắc ăn. Ai dè đánh trận cả tiếng đồng hồ, “súng” không hạ nòng được. Sự vụ sau đó không ai hay, bởi “tô phở” trốn mất tiêu, còn ông Bảy trụy tim, chết ngắc. Khi vợ con hay tin, mang cái thân trượng phu không hồn về nhà, “súng đạn” của ông Bảy vẫn ở tư thế sẵn sàng chiến đấu. Bà vợ nổi điên cầm đũa cời bếp đập xém gãy nòng “súng”, vừa đập vừa chửi:
- Đồ già mất nết! Già mà ham!  Đồ nhà không là đồ sao, mà đi kiếm đồ ngoài cho chết khổ chết nhục vầy.
Nghe xong câu chuyện, ông Ốm cũng rớt nước mắt. Đúng là không cái dại nào giống cái dại nào.
- Vô đi ông! Tụi mình rút kinh nghiệm xương máu nghen. Già mà ham, có ngày hối không kịp.
                                                  alt                            H. C

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét