Chương11
                                                              
  
     -Phú ơi! Lên ăn cơm thôi!
    Chị Mận gọi đến lần thứ ba mà chẳng có tiếng trả lời. Anh chàng này xấu hổ trốn rồi chắc? Mình thật chẳng ra thế nào. Bao nhiêu năm còn nhịn được, giờ vương vào con trai lão Pháo. Bốn lăm tuổi không còn trẻ trung gì, nhưng đâu đã phải là già? Nín nhịn mãi nhiều khi con người thần thượi, ngớ ngẩn ra chẳng tính được việc gì cho ra hồn. Mình là người khổ suốt đời. Bao giờ chị cũng tâm niệm như thế. Ngay từ năm hai mươi tuổi đi lấy chồng, chị đã có linh cảm ấy. Chị không yêu chồng, điều đó không phải tại chị.

    Anh Đ