*Kẻ bị trời đánh


          Thằng Phát bạn học cũ của tôi nổi tiếng vể tính gan lì, trừ ông bố tợn đòn ra nó chưa biết sợ ai, kể cả thầy giáo chủ nhiệm. Người miền núi chúng tôi trước kia còn mê tín tin vào thần rừng, thành hoàng, thổ địa, nên làng xóm nào cũng có cái miếu thờ. Bọn trẻ chúng tôi mỗi khi đi qua miếu thì sợ lắm, cứ nem nép như rắn mồng năm.Thằng Phát chẳng sợ thần thánh ma quỷ nào cả, nó chui vào miếu kiếm hoa quả, xôi thịt chén thường xuyên.
 

     Những lần bị bố đánh đòn nó trốn vào miếu ngủ mấy đêm liền.  Lần đi kiếm củi qua miếu xóm Cây thị, bọn bạn nín khe không dám nói to. Người ta bảo miếu này thiêng lắm, ai đi qua nói to còn bị thần miếu làm cho méo miệng.Thằng Phát chẳng tin, nó bảo làm đếch gì có thần, chỉ sợ vớ vẩn. Chúng mày có thách không? Tao vào miếu đái một bãi nhé? Lũ bạn sợ quá ù té chạy, để một mình thằng Phát ở lại làm cái việc lếu láo kia. Tôi về kể lại với bà nội . Bà bảo, cái thằng giời đánh ấy, có ngày thần vật cho cụt giống mất lấy vợ.